Cao Nguyên

Ôm Trăng




Thời ta sống dường như mùa nguyệt tận
nên người chờ một bữa được ôm trăng
biết không thể mà còn nuôi khát vọng
được một lần lịm chết giữa vinh quang
Dẫu vinh quang đã là cơn huyễn mộng
người vẫn chờ hóa kiếp cuộc lầm than
như mơ thấy thiên đường trong cuộc sống
giữa khi đời là địa ngục trần gian
Từ thuở mơ được làm người-phù-đổng
người đã nhìn sông núi ngập điêu linh
nhưng tiếc nỗi đôi cánh trần quá mỏng
vừa chớm bay, cánh gãy trước bình mình
Sau hoàng hôn, tựa mình trong bóng tối
nhìn trăng lên, biết có mặt trong đời
đêm gập mình đau, uống lời hấp hối
thoát ra từ muôn lối bạn đi qua
Trong mê sảng mơ ôm trăng mà ngủ
cho hào quang bao phủ xác thân mình
hồn bay thoát qua ngưỡng đời bức tử
quên sau lưng tiếng hú của loài kên
Đáng gì đâu, niềm tin như hạt cát
giữa mênh mông sa mạc những hoài nghi
khi lịch sử không còn gì để nói
trước trăm nghìn câu hỏi của hồn oan!
Cao Nguyên

Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 22 tháng 4 năm 2024

Bình luận về Bài thơ "Ôm Trăng"